Sau khi ra khỏi Phượng Hoàng cổ trấn, tụi Yun ra đường chờ xe bus, vì đi tuyến bus khác với lúc đến, nên lúc các hành khách xuống xe ở bến xe Phượng Hoàng thì mấy chị em vẫn vô tư ngồi trên xe mơ mộng, càng đi càng thấy đường vắng không giống hôm đến thì Yun đã ngờ ngợ. Tới cuối bến xuống xe thì ra đó là bến xe khác, không có tấp nập như cái bến xe hôm tụi Yun đến, bến xe này khá đìu hiu với một vài chiếc bus chạy loanh quanh trấn thôi. Hỏi tài xế thì bác tài bảo nãy đi qua rồi mà tụi mày không chịu xuống, tụi Yun phải bỏ thằng 1 tệ để đi ngược về chỗ bến xe cũ nữa. Ở Phượng Hoàng có xe đi Trương Gia Giới, nhưng mà vì muốn đi thêm một cái cổ trấn khác là Phù Dung trấn trước khi đến Trương Gia Giới, cho nên Yun không mua vé trực tiếp đi Trương Gia Giới, mà mua vé xe đi Cát Thủ. Giá vé đi Cát Thủ là 25 tệ, xe đò chất lượng tệ hơn xe đò từ Đồng Nhân tới Phượng Hoàng.
Lý do mà Yun dành hẳn một bài viết về hành trình này mà không chèn luôn vào bài dành cho Trương Gia Giới hay viết một bài về Phù Dung trấn là vì hành trình này cay đắng lắm, xứng đáng để riêng 1 bài cho những khó khăn trên đường bôn tẩu. Nếu biết cung này vất vả thế Yun mua thẳng vé đi Trương Gia Giới từ Phượng Hoàng cho rồi, chỉ vì tham cái Phù Dung trấn mà chịu cực thân. Phù Dung (tên gọi khác là Vương Thôn) cũng là một cổ trấn khá nổi tiếng gần Trương Gia Giới, nổi bật là thác nước Phù Dung nằm trong cổ trấn tạo nên vẻ mỹ lệ của cái trấn nhỏ này. Bạn cũng lưu ý Phù Dung trấn khác với huyện Phù Dung nằm ở gần Trường Sa nhé, lúc mới lên lịch, Yun suýt nhầm đó (xác định nhầm dẫn tới đi sai ráng chịu hen). Cả 3 chị em Yun khi nhìn ảnh Phù Dung trên mạng đều muốn đi đến nơi này, cho nên chết sống gì Yun cũng không chịu cắt Phù Dung trong lịch trình là vậy đó.
Ở Cát Thủ cũng có một cái cổ trấn khá đẹp, tuy nhiên vì chọn Phù Dung rồi nên Yun đành ngậm ngùi chuyển xe ở Cát Thủ mà không dừng lại tham quan. Lúc vào bến Cát Thủ, Yun có chút lo lắng khi thấy cái biển to tướng đề "bến xe Bắc Cát Thủ". Theo như thông tin Yun đọc trước đó, ở bến Đông có xe đi Phù Dung, còn ở cái bến Bắc này Yun không chắc. Yun đang tần ngần chưa biết xử lí sao thì thấy mình đang đứng trước đồn công an trong bến xe, thay vì xếp hàng tới quầy vé hỏi mấy mẻ bán vé mặt mày lúc nào cũng cau có thì nhân tiện thấy mấy anh công an này nhàn rỗi việc không có gì làm, Yun tạo điều kiện cho các anh ý có cơ hội vận động gân cốt ấy mà. Yun hỏi một anh công an là bến xe này có xe đi Cát Thủ không? Anh ta bảo có, xong dẫn Yun tới quầy vé ưu tiên mua. Yun hỏi mua vé đi Cát Thủ thì cô nhân viên bảo không có. Thế là Yun phải đi ra, anh công an lúc nãy vẫn chưa rời đi, thấy Yun ra khỏi quầy bán vé tay không, hỏi sao không mua, Yun bảo không có vé đi Cát Thủ. Anh ta thấy vậy nói gì đó với cô bán vé, xong cô này mới chịu bán và nói có vé (mắc dịch không?). Cô ta hỏi mua mấy vé, Yun vừa hỏi giá tiền và tính móc tiền ra trả thì một thím 2 áo hồng chói lọi từ đằng sau nhảy bổ tới Yun bảo Yun không cần mua nữa, thím có sẵn vé đây. Yun nghi ngờ rồi lưỡng lự nhìn anh công an, anh ta bảo có thể mua được, thế là Yun móc 90 tệ ra đưa cho thím 2 đó, lấy 3 vé cho 3 chị em. Thím 2 dặn là cứ ngồi đó đi, xe tới thím sẽ kêu. Sau đó anh công an đi về văn phòng, thím ta đi đâu đó (chắc đi kiếm khách). Yun ngồi cùng 2 đệ, lúc này không có gì làm mới lôi vé ra coi, mẹ ơi, vé thì nhàu nát, giá tiền 30 tệ thì đúng giá ghi trên vé rồi, cơ mà không thấy để giờ xe chạy như 2 vé xe đò mua từng mua trước đó. Yun nghĩ thầm, có khi nào nó cho ngồi chờ gom tới đủ khách mới đi không, lỡ không có khách ngồi tới tối chắc. Thật là ma quỷ mà. Yun đi kiếm thím 2 áo hồng, hỏi mấy giờ xe chạy, tao có phải chờ lâu không đó. Thím bảo chút xe tới là chạy liền. Chút của thím 2 cũng phải hơn 1h đồng hồ sau xe mới về, sàng đi sàng lại nữa mới chạy.
Đường đi từ Cát Thủ đến Phù Dung là thôn quê vắng vẻ, view nhiều chỗ hơi bị đẹp. Tới hơn 3h chiều thì cũng đến bến xe Phù Dung, là một bến xe khá tồi tàn, không có xe bus đi vô cổ trấn, tụi Yun phải bắt taxi. Có nhóm người đi cùng tụi Yun tới cũng đang trả giá với taxi. Taxi ở đây nói thách kinh khủng, đòi 80 tệ nhóm 4 người đó đi vào cổ trấn. Yun tính đi chung share tiền nhưng mấy chị 2 nhóm đó cũng chảnh chẹ không thèm trả lời nên Yun thôi luôn. Nhắm tình hình ở trong bến xe thể nào cũng còn bị bắt nạt dài dài, Yun dẫn 2 đệ ra khỏi ngoài bến xe, để hi vọng có taxi chạy ngang qua chào giá sẽ rẻ hơn được chút. Đi ra khỏi bến xe chút có taxi chạy tới chào mời, giá 60 tệ, trên xe đã có 1 nhóm người ngồi trước đó, Yun từ chối không đi, lão taxi hạ giá dần xuống 20 tệ, Yun vẫn không đi, trả giá 15 tệ thui. Thế là ông ta chạy thẳng luôn. Ông đệ V của Yun lại giở chứng càu nhàu, bảo tiết kiệm vài đồng bắt ông ta đi bộ cực thân. Yun nghe xong bực mình vô cùng, những lúc khó khăn ông ta rất hay phá đám, khiến Yun mang cảm xúc tiêu cực vô cùng. Yun làm lơ câu nói ông ta (nhưng nghĩ thầm, sau này đừng theo tớ nữa nhé, có ngon thì tự mà đi chơi) và tiếp tục đi. Lát sau có chiếc taxi khác chạy tới, Yun cũng trả giá và tài xế đồng ý rước 3 người với giá 15 tệ, thế là Yun lên xe, trên xe cũng có 2 khách ngồi trước rồi. Thực ra từ bến xe vào cổ trấn không xa, khoảng 2km thôi, nhưng đám taxi ở đây lưu manh phải biết. Yun không sợ đám taxi lưu manh, mà chỉ sợ cái ông đệ chứng kia chuyên đâm sau lưng mình mọi lúc có thể. Có câu: "không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò", ông đệ này tuy không ngu trong vụ học hành, nhưng cách ứng xử cực tệ, điểm trừ của ông ta đó.
Tới được Phù Dung trấn thì bụi mù mịt, kẹt xe nữa chớ. Cái trấn nhỏ xíu, mà xe nườm nượp đi vào. Phù Dung trấn có bán vé cổng, khác với Phượng Hoàng vào tự do. Yun tới quầy vé, nghiên cứu giá. Có nhiều loại vé khác nhau, Yun chỉ tính mua vé loại rẻ nhất khoảng 90 tệ để vào tham quan cơ bản nhất thôi, mấy vé khác toàn hơn trăm tệ không hà. Tuy nhiên, nhìn màu mua vé vào trong, lỡ khách sạn trong đó mắc quá thì tối nay sẽ ngủ đâu? cho nên Yun đã không mua vé vội mà đi loanh quanh bên ngoài tìm nhà nghỉ trước, tính sẽ qua đêm ở nơi này 1 tối. Đồ đạc vác trên lưng nặng, đi miết không thấy có nhà nghỉ khách sản gì cả, lùng sục hết các con hẻm gần như không có luôn. Yun thấy ngạc nhiên vô cùng, mới chạy vào một quán hỏi, chị này nhiệt tình, bảo thằng em dắt đi tới 1 cái khách sạn gần đó. Đây là một khách sạn hạng sang, giá phòng 400 tệ/ đêm. Mới nghe là hết hồn, Yun từ chối không ở, tự đi kiếm tiếp. Một vài tiệm tạp hóa có để bảng quảng cáo phòng cho thuê, nhưng vào hỏi mới biết không phải chỗ đó cho thuê phòng, mà họ chỉ là chỗ môi giới, họ kêu một ai đó dắt bạn đi đâu đó tít mù coi nữa. Yun cảm thấy khá thất vọng vì cái cổ trấn kì quái quỷ ma này, toàn một bọn cò chuyên tính lừa tiền hoặc chém đẹp khách. Đi miết theo con đường chính thì tới một trạm gác, thấy có để phòng cho thuê bên trong nên Yun tính tới hỏi, ai dè bị bảo vệ chặn lại hỏi vé đâu. Không có vé cổng Phù Dung thì không được đi tiếp nữa. Yun nói tụi tao đang tính đi kiếm phòng trước, thế là bọn họ bắt đi ngược trở lại. Cảm giác lúc đó là thất vọng hoàn toàn về cái cổ trấn này, chỗ chỗ đang xây dựng, khói bụi mù mịt, phòng ốc cho thuê không có. Giá vé cổng 1 ngày mà cũng đắt quá trời.
Cuối cùng Yun lấy hết kiên nhẫn đi vào 1 chỗ có đề bảng cho thuê phòng, vào hỏi thì gặp một bánh bèo. Bánh bèo vô cùng ngạc nhiên, hỏi thuê phòng ở đây hay Trương Gia Giới. Yun nói là thuê ở cổ trấn này. Bánh bèo sau cơn chưng hửng, biết là tụi Yun hiểu lầm, cái bảng cho thuê phòng phía trước chỉ là chưng quảng cáo cho một chỗ khác (điểm Yun ghét nhất ở Phù Dung Trấn là cái kiểu treo đầu dê bán thịt chó này). Yun cũng nói qua nói lại với bánh bèo là muốn ngủ lại 1 đêm, cơ mà không thấy chỗ nào cho thuê phòng. Bánh bèo nói có một chỗ của người quen, nếu muốn thuê cô ta sẽ dẫn đi. Yun hỏi mắc không thì cô ta bảo không mắc. Bánh bèo cũng nhiệt tình, dẫn đi loanh quanh mấy con đường ngoằn ngoèo như rắn lượn thì tới một khách sạn khá to. Hỏi ra thì khách sạn hết phòng, giá phòng cũng khoảng 400 tệ / đêm (không mắc của bánh bèo là 400 tệ/ phòng đó nha, gần 1tr5 rồi đó). Vì hết phòng nên bánh bèo gọi điện thoại với cha của cô ta, nói có khách thuê mà hết phòng rồi, cha cô ấy có giúp được gì không. Sau đó bánh bèo quay sang nói với Yun là cha cô ấy sẽ đánh xe chở tụi Yun đi ra xa khu này 1 chút thuê phòng, giá sẽ rẻ hơn, khoảng 300 tệ/ đêm thôi. Còn nếu tụi Yun đã vào cổng, thì trong đó phòng từ 500 tệ/ đêm trở lên chứ không thể rẻ hơn. Yun nghe xong mà hoảng hồn. Một cái trấn ở nơi khỉ ho cò gáy, bụi bay mù mịt vì xây dựng lởm chởm, đường xá cơ sở hạ tầng chưa hoàn thiện, mà ngủ một đêm từ 500 tệ trở lên. Tính ăn cướp à? Cuối cùng Yun từ chối đi kiếm phòng tiếp và cảm ơn bánh bèo đã giúp đỡ. Hai đệ cũng không còn hào hứng với Phù Dung sau khi nghe báo giá phòng nữa, và cũng may là chưa mua vé cổng. Chứ mua vé rồi mà xách đồ vô trấn chơi cũng mỏi lưng lắm chứ không dễ dàng gì. Cả nhóm quyết định rút lui có trật tự, nhân lúc những chiếc xe taxi ra khỏi trấn trống người, tụi Yun vẫy một chiếc về lại bến xe luôn, lão đệ kịp mua mấy cái bánh lá ngải trong trấn để lát ăn lót dạ, Yun chụp 1 tấm ảnh cổng vào xiên vẹo trong sự hối thúc của tài xế kêu lên xe. Một cái trấn trời đánh. Sau này đệ D lên coi một số review của người đã đi, mới biết trong trấn cũng nhỏ xíu, đi quanh cái thác nước chưa tới 2h đồng hồ là hết cái trấn chứ không có gì hay ho nữa. Nhóm Yun xui mà may.
Không đi không biết Phù Dung
Đi rồi mới biết chỉ Phù (mỏ) chẳng Dung (nhan)
Về lại bến xe Phù Dung, như đã than thở ở mấy đoạn trên, là một cái bến xe tồi tàn le que vào chiếc xe thôi. Xe nào xe nấy cũ kĩ từ thời Mao Trạch Đông còn để lại. Bến xe này có một cái quầy bán vé và 1 cái nhà chờ nho nhỏ. Quầy bán vé không có nhân viên, mặt kiếng bám 1 lớp vụi dày chứng tỏ đã lâu không còn sử dụng, vào nhà chờ thấy một nhóm nhân viên (chắc là người trông coi bến xe) đang ngồi cởi trần đánh bài, nền nhà cáu bẩn nhếch nhác, nhà vệ sinh có cửa mà cũng như không có, bẩn thỉu vô cùng. Yun hỏi một phụ nữ xe đi Trương Gia Giới, thím ta bảo ngồi chờ đi, xe tới thím ta kêu. Trong nhà chờ cũng có những hành khách đang chờ xe, tất cả đều nhếch nhác luộm thuộm khó tin. Ông đệ chứng đi loanh quanh cái bến xe con con, xong về thông báo nói với Yun là 5h xe mới tới, Yun hỏi sao biết thì lão đệ bảo có ghi biển ngoài kia (lão đệ chứng tuy không nói được tiếng Hoa nhưng lão có thể đọc được chữ). Yun tò mò chạy ra coi thì đúng là tuyến Trương Gia Giới ngày chỉ có 2 chuyến xe, chuyến thứ nhất chạy vào buổi sáng (Yun không nhớ giờ, 6-7h gì đó), và chuyến thứ 2 chạy vào 17h chiều. Giả sử nếu bạn không biết mà ra vào buổi trưa thì trúng mánh, chờ xe mỏi cổ luôn. May cho nhóm Yun không ở lại Phù Dung, chứ ở lại trưa mai mò ra bến xe lại ăn đạn tiếp. Một trong những quyết định sáng suốt nhất là đã không mua vé cổng Phù Dung trước khi thuê phòng, sau đó sáng suốt không ở lại, và nhờ thế về Trương Gia Giới sớm được một ngày. Còn nếu ngay từ đầu bỏ qua Phù Dung trong lịch trình, thì sẽ có tâm lí lúc nào cũng mơ mộng cái chốn đó mà tặc lưỡi tiếc vì chưa được đi. Thôi kệ, ít nhất mò tới chứng kiến tận mắt, rồi từ bỏ ý định sẽ dễ hơn. Bạn nào không tin cứ đi thử nhé, Yun không cản đâu :) Đẹp lắm đó.
5h chiều, xe từ Trương Gia Giới về tới bến, thím 2 ban nãy Yun hỏi thông tin kêu ra xe. Thì ra thím ta là người thu tiền xe luôn. Nói thêm là xe này không có vé nhé, chỉ thu tiền khơi khơi thoai. Yun hỏi giá nhiêu thì thím bảo 30 tệ/ người. Yun không biết có hớ không, cũng ráng hóng hớt xem khách khác người ta trả nhiêu tiền mà không thấy kĩ được. Thôi kệ, nếu có hớ cũng hớ 5 tệ gì đó thôi chứ không chém nhiều đâu. Thu xong tiền thím 2 kêu mọi người sang qua 1 xe khác, mọi người lục tục xuống xe đi qua xe khác thì thím lại bảo quay lại xe cũ. Cái con mụ này có bị chập mạch đâu không? May mà nhóm Yun chạy nhanh, nên khi mụ ta vừa kêu về lại xe cũ đã phóng về ngay lập tức, nên vẫn được ngồi đầu xe và ngồi cạnh nhau. Keke. Trước khi xe chạy, Yun thấy thím 2 chỉ trỏ nói với tài xế gì đó, tay hướng về bọn Yun, chắc là dặn tài xế có khách nước ngoài. Bác tài chạy tuyến xe này nếu dùng từ để mô tả thì đó là một tay lái lụa. Đi xe đò mấy chuyến rồi, nhưng bác tài này lái xe nhanh phát khiếp, với cung đường quanh co các kiểu chứ không phải đường thẳng tắp nha. Hơn nữa là đường làng nên chỉ vừa đúng 2 làn xe ngược chiều nhau chạy thôi. Đường từ Phù Dung tới Trương Gia Giới nổi bật với những vườn cây ăn quả như nho và kiwi, cảnh sắc thanh bình, tao nhã, không xô bồ và xe cộ rất ít. Xe máy gần như không thấy, xe đò lâu lâu mới thấy 1 chiếc đi ngược chiều, chính vì thế bác tài cứ phóng bạt mạng vì không người cạnh tranh. Muốn biết bác ta phóng nhanh cỡ nào thì Yun kể cho nghe nè, đi qua rất nhiều vườn nho và kiwi mà Yun không quan sát được là cây gì luôn đó, chỉ thấy một mảng xanh lướt qua vèo vèo, nhân một lúc bác ta lơi tay chạy chậm xíu lại mới nhận ra bằng mắt thường đó là vườn nho, rồi bác ta lại tăng tốc chạy bạt mạng tiếp, cứ thế hướng về Trương Gia Giới mà phóng.
Gần tới Trương Gia Giới, bác ta dừng nghỉ 5ph cho khách đi vệ sinh, bác ta xuống xe hút thuốc. Yun nhân cơ hội nhảy xuống xe, hỏi thăm: "Đại ca, xe anh lát có đi ngang qua trạm xe lửa không? Em muốn xuống trạm xe lửa Trương Gia Giới". Mở ngoặc chút là Yun hay gọi các bác tài là đại ca, để nịnh nọt cho được việc, Yun để ý thấy các bác tài được Yun gọi đại ca thì đầu bò bứu cỡ nào cũng rất hay nhẹ giọng với Yun. Hồi ở Nga Mi cũng thế, nhờ cái vẻ mặt xinh đẹp với giọng dễ thương gọi một bác tài là đại ca, được bác ta hỏi han rồi chỉ tường tận cách đi cung đường tham quan núi Nga Mi đó nhé. Thông thường người ta hay gọi các bác tài là sư phụ. Bác tài rít một hơi thuốc rồi bảo Yun lên xe đi, xe có tới Trạm xe lửa. Thế là Yun yên tâm ngồi trên xe tới bến. Xuống bến, bác tài còn chỉ cho Yun cách đi bộ tới trạm xe lửa nữa cơ, bến xe thực ra cũng gần trạm xe lửa, nhưng khác với một bến xe khác đi Vũ Lăng Nguyên. Bến xe đi Vũ Lăng Nguyên đối diện trạm xe lửa luôn, còn bến này phải đi bộ một đoạn ngắn mới tới. Thực ra Yun hỏi ga xe lửa cho biết chỗ thôi, chứ giờ đó cũng 7h tối rồi ai mà bán vé nữa, Yun nói với 2 đệ là tính kiếm một nhà nghỉ gần ga ngủ lại, sáng mai qua ga mua vé xe lửa xong cho an tâm mới đi Vũ Lăng Nguyên chơi, chứ giờ đó đi Vũ Lăng Nguyên còn kịp, cơ mà mắc công phải quay về đây mua vé xe lửa đi Quảng Châu.
Nói thêm là view ở bến xe Yun xuống khá đẹp, nhìn thấy cáp treo đi Thiên Môn Sơn nữa cơ đó, đồi núi trập trùng uốn lượn nhìn đã ghê lắm, nếu có thời gian, bạn nên dành 1 ngày ở đây để lên Thiên Môn Sơn chơi, nhóm Yun bị sa lầy ở Phù Dung 1 ngày, chả đâu vào đâu, chứ không hôm đó lên Thiên Môn Sơn là quá đẹp luôn. Hai đệ bật bản đồ trong điện thoại lên, xác định gần đó có nhiều nhà nghỉ, Yun bảo cứ chọn Youth hostel mà ở (chiêu học được từ chị Dung, thần tượng của Yun). Xác định có một cái Youth hostel gần đó nên cả nhóm đi theo hướng dẫn, mấy người qua đường tò mò nhìn xem tụi Yun đang ngó gì trong điện thoại nữa cơ. Đi được vài bước có một thím 2 chạy xe đạp điện ngược chiều với bọn Yun, thím ta tương đối mập mạp và đẹp kiểu trung niên, dừng xe trước mặt bọn Yun rồi hỏi bọn Yun đang kiếm phòng hả, thím có cho thuê phòng. Với cái tính bà tám của Yun, Yun đứng lại cò cưa với thím hỏi có phòng 3 giường không, giá cả thế nào. Thím bảo phòng 120 tệ/ đêm, có nước nóng, có wifi, có máy lạnh. Yun cũng trả giá kêu bớt dù chưa biết phòng xấu đẹp ra sao, thím 2 mở mạng ra và search cho xem cái nhà nghỉ của thím, bảo giá cố định trên mạng rồi. Yun lại giở chiêu (chiêu này Yun hay xài), bảo bọn tao ngủ có 1 đêm thoai, giờ tối rồi, sáng mai đi sớm mà, như vậy thì đắt quá. Thím nói vậy thôi 100 tệ/ đêm đó. Yun nói 90 tệ đi, cho 3 người dễ chia tiền. Thím ta bảo Yun trả giá ghê quá rồi đồng ý luôn. Sau đó thím mắt tròn mắt dẹt khi biết Yun không phải là người Trung mà là người Việt, giơ ngón tay cái lên bảo nói tiếng Trung chuẩn quá, keke. Yun thấy mình cũng bị hớ rồi, nhưng chắc không hớ nhiều nữa mà phát sinh một vụ khác. Yun dè dặt hỏi là có xa đây không, chứ Yun không muốn thuê cái chỗ tít mù nào đó đâu. Thím ta bảo không xa, mà sao Yun cứ nghi nghi thế nào ấy. Thằng đệ chứng nó lại giở giọng mắng Yun: "Trả giá cho đã rồi tính không thuê của người ta". Nếu là em út trong nhà thì chú ta no đòn từ hôm đầu tiên rồi, chứ Yun không nhịn giỏi tới ngày hôm đó vậy đâu. Thế là Yun quyết định thuê, thím 2 bảo xe chỉ chở được 2 người, nên sẽ chia làm 2 đợt chở. Yun nghĩ nhanh trong đầu, nếu là dân cho thuê phòng thì ko có gì, cùng lắm bị lừa đi xa chút, chứ nếu gặp phải dân mổ nội tạng thì chia người ra như vậy sẽ rất yếu, Yun không dám bỏ lại thằng đệ nào một mình hết, vì Yun có trách nhiệm phải bảo vệ 2 em ấy an toàn. Nhưng nếu Yun đi 1 mình trước, nếu Yun không quay trở lại thì yên tâm rằng 2 ông con ngoài việc khóc than như trẻ con lạc mẹ thì cũng chả biết đi báo công an là gì đâu. Nên Yun quyết định để cho 2 đệ đi cùng thím 2 trước, sau nửa tiếng mà không thấy thím ta đến rước Yun, Yun sẽ nhảy vào bến xe kiếm công an nhờ giúp đỡ. Dù sao 2 chú đi chung với nhau cũng có thể giúp lẫn nhau ít nhiều nếu chẳng may bị lọt vào ổ lưu manh. Thấy Yun còn lưỡng lự, thím ta móc cái card visit ra cho Yun, bảo số điện thoại và địa chỉ khách sạn của thím trong đây. Yun đọc được 2 chữ Ngọc Xuân, còn chữ đầu là gì không biết, sau này về nhà tra từ mới biết là thím ta họ Thôi. Thấy yên tâm hơn, Yun cho 2 đệ lên xe, rồi một mình ngồi lại chờ, tính lấy máy ảnh ra chụp hình mặt mũi thím 2 cho chắc ăn mà không kịp, với Yun cảm thấy không nguy hiểm lắm, mỗi lần có nguy hiểm tim Yun sẽ đập nhanh cực kì mà không có lí do.
Cho 2 đệ đi rồi ngồi ngắm trời ngắm đất vẩn vơ, lâu không thấy thím 2 trở lại, có 1 cha nội cũng đi xe đạp điện tới ngoắc Yun lên xe, nhưng Yun trừng mắt nhìn lão ta, nghĩ: Nếu thím ta cho người khác tới rước chăng nữa Yun nhất định cũng không lên xe. Yun bắt đầu hối hận vì để 2 ông đệ của mình đi, hai ông con tiếng tàu thì không biết nói, lỡ có chuyện gì 2 chú phải làm sao đây. Từ nào giờ đi đâu 3 chị em cũng dính chết nhau, lúc nào Yun cũng phải để 2 ông con trong tầm mắt mới yên tâm, vì có 1 ông con rất hay sinh sự, trừ lúc đi vệ sinh hoặc đôi lúc trong ga tàu ông đệ chứng V giở thói hâm hâm đi loanh quanh trong ga thôi. Mãi thím Xuân béo cũng quay lại, cười lởi xởi với Yun: "Người đẹp chờ lâu không?". Yun đi TQ hay được nhiều người gọi là người đẹp lắm nhé, có lần nói với 2 ông đệ vụ này, 2 chú phũ tới mức bảo thẳng: "không gọi chị người đẹp thì chị đâu có thuê phòng của người ta, giả vờ thôi mà chị tin sái cổ". Bạn đọc có thấy phẫn nộ dùm Yun không? Yun bảo với thím Xuân béo là sao đi lâu thế, chắc nhà mày xa lắm hả. Tao nói trước là xa tao không ở đâu đó, mai tao ra ga sớm. Thím 2 bảo không xa đâu, tại mày chờ đợi nên thấy lâu thôi. Thế rồi thím chở Yun đi cả cây số, quẹo vào 1 con hẻm cụt, tới nơi thấy 2 ông đệ đang lóc ngóc ngồi ở sofa phòng khách chờ Yun. Yun trả tiền phòng rồi mang đồ lên, khách sạn không cần cọc trước. Thím 2 nói nếu không biết chỗ đi ăn, lát thím dẫn đi cho, rồi chỉ tay về hướng chợ. Yun bảo không cần, tao thích tự đi hơn. Sau đó Yun nói thêm nếu ở chỗ mày được, sau này tao có bạn Việt Nam qua tao lại giới thiệu, thím cám ơn Yun rồi lại xách xe đi đâu đó. Phòng có 3 giường nên mỗi người được 1 giường thoải mái, 2 ông đệ chiếm 2 giường cạnh tường, thành ra Yun còn giường giữa, thấy dễ bắt nạt đệ D nên Yun đuổi đệ D qua giường chính giữa, Yun ngủ góc cho sướng, kakakaka. Đệ D dễ bắt nạt nên Yun đề nghị gì hầu như là được ngay. Có hôm trời khuya rồi thấy đệ ấy đang nằm trên giường, Yun bảo đệ ấy dậy đi nấu nước, cho sáng mai có nước nguội uống là đệ ấy làm liền, chứ như ông đệ chứng V mà nhờ lúc đó thì hơi bị khó, kaka. Em ấy đáng yêu đến nghẹn ngào vậy đó, nhưng mà những thứ đáng yêu thì không phải là của Yun nhé, keke, Yun chỉ biết than trời sao không sinh muộn 10 năm cho chắc cú, kaka (đùa thôi).
Yun để lại thông tin số dt trên card visit, bạn nào muốn ở nhà nghỉ của thím Xuân béo thì gọi liên hệ nhé, nói chung thím dễ tính, kì kèo trả giá được. Không chừng vừa ra khỏi ga tàu/xe là bạn thấy thím ấy chạy xe đạp điện tàn tàn đi tìm khách rồi đó, mặt thím mập mạp, dễ mến. Nhà nghỉ thím cũng không xa ga quá đâu, chịu khó đi bộ chút thôi, coi như vừa đi vừa ngắm cảnh. Điểm trừ là thím không biết tiếng Anh, nếu bạn mù tiếng Trung thì nên kiếm Youth hostel mà ở cho tiện, riêng Yun thì Yun thích ở mấy cái nhà nghỉ kiểu địa phương thế này, cảm giác đó nó lạ lắm, có chút thích thú, tuy rằng nhà nghỉ của thím không phải đẹp sanh chảnh.
Tắm rửa xong mấy chị em mò ra khu chợ gần đó ăn tối, lúc ra khỏi khách sạn thấy thím 2 chở thêm 1 con cừu khác về nữa, chắc lại ra bến xe và dụ được thằng nhóc con này về, như bọn Yun cũng bị thím dụ mà. Trước khi đi ăn tụi Yun cũng đảo 1 vòng quanh chợ, thấy trái cây ngon nên cũng mua khá nhiều về, đang mùa đào nên ăn đào rất thích, ngoài đào đỏ tôn ngộ không còn có đào vàng nữa, loại nào cũng ngon. Ở TQ lâu ngày nên quen rồi, chỉ cho bạn một chiêu sống sót với mấy người bán hàng nè. Bạn tưởng bạn mù tiếng Trung là trả giá có thể giơ số bằng ngón tay hả? quên đi nha, bị lừa chết thì thôi đó. Giả sử người bán giơ 2 ngón tay hình chữ v ra rồi nói với bạn "pa khoai", bạn thấy 2 ngón tay tưởng 2 tệ thì cứ chờ mà ăn đạn đi nhé, 8 tệ đó. Chiêu khác, bạn hãy coi chừng số 4, số 7, và số 10, phát âm rất giống nhau, thậm chí người bán cố tình đánh lừa bạn, nói chệch đi, 4 tệ nhưng lát bảo 10 tệ hay 7 tệ. Yun học rất kĩ và thấy mình phát âm chuẩn rồi mà còn bị hớ đó. Nếu bạn không chắc họ nói bao nhiêu, kinh nghiệm là bạn cứ lấy giấy cứng viết ra trên 10 thẻ các số từ 1 đến 10 trước ở nhà rồi bỏ vào túi, nghe họ nói xong bạn giơ số ra xác nhận lại lần nữa cho chắc ăn. Khi trả giá Yun nghe rất kĩ, và xác nhận lại nhiều lần, vì cơ bản Yun cũng tự tin phần nói số của mình, gì chứ tính toán thì Yun nhanh lắm, keke. Tối đó Yun gọi 3 đĩa cơm chiên trứng, mỗi đĩa 7 tệ, ăn xong rồi đi về cùng với 1 bọc trái cây to nữa để tối về phòng có cái mà ăn.
Đó là một ngày tương đối gian nan trong hành trình này, chả tham quan được chỗ nào, mà toàn có nguy cơ bị lừa hoặc mắc bẫy tại mọi nơi. Tuy nhiên, cuối cùng cho đến giờ phút đó, mọi thứ vẫn ổn và chưa bị gì nghiêm trọng cả, trừ một vài đồng nhỏ lẻ bị lừa do sơ xuất trong lúc trả giá thì nhìn chung cách xử lí tình huống tương đối tốt và nhịp nhàng. Giá vé xe từ Phượng Hoàng về Trương Gia Giới theo cung của bọn Yun đi là: 25+30+30 = 85 tệ, không biết nếu đi thẳng không chuyển xe thì có rẻ hơn không? Bạn nào đi rồi cho Yun biết với nhé. Một lời khuyên chân thành là bạn đi tự túc không nói được tiếng Trung thì nên bỏ qua cái cung đường lắt léo này mà nên đi thẳng, vì nó quá local luôn đó. Yun tạm khép nhật kí đường dài tại đây, mời bạn đón đọc kì tiếp theo trong vài ngày tới.
Ở Cát Thủ cũng có một cái cổ trấn khá đẹp, tuy nhiên vì chọn Phù Dung rồi nên Yun đành ngậm ngùi chuyển xe ở Cát Thủ mà không dừng lại tham quan. Lúc vào bến Cát Thủ, Yun có chút lo lắng khi thấy cái biển to tướng đề "bến xe Bắc Cát Thủ". Theo như thông tin Yun đọc trước đó, ở bến Đông có xe đi Phù Dung, còn ở cái bến Bắc này Yun không chắc. Yun đang tần ngần chưa biết xử lí sao thì thấy mình đang đứng trước đồn công an trong bến xe, thay vì xếp hàng tới quầy vé hỏi mấy mẻ bán vé mặt mày lúc nào cũng cau có thì nhân tiện thấy mấy anh công an này nhàn rỗi việc không có gì làm, Yun tạo điều kiện cho các anh ý có cơ hội vận động gân cốt ấy mà. Yun hỏi một anh công an là bến xe này có xe đi Cát Thủ không? Anh ta bảo có, xong dẫn Yun tới quầy vé ưu tiên mua. Yun hỏi mua vé đi Cát Thủ thì cô nhân viên bảo không có. Thế là Yun phải đi ra, anh công an lúc nãy vẫn chưa rời đi, thấy Yun ra khỏi quầy bán vé tay không, hỏi sao không mua, Yun bảo không có vé đi Cát Thủ. Anh ta thấy vậy nói gì đó với cô bán vé, xong cô này mới chịu bán và nói có vé (mắc dịch không?). Cô ta hỏi mua mấy vé, Yun vừa hỏi giá tiền và tính móc tiền ra trả thì một thím 2 áo hồng chói lọi từ đằng sau nhảy bổ tới Yun bảo Yun không cần mua nữa, thím có sẵn vé đây. Yun nghi ngờ rồi lưỡng lự nhìn anh công an, anh ta bảo có thể mua được, thế là Yun móc 90 tệ ra đưa cho thím 2 đó, lấy 3 vé cho 3 chị em. Thím 2 dặn là cứ ngồi đó đi, xe tới thím sẽ kêu. Sau đó anh công an đi về văn phòng, thím ta đi đâu đó (chắc đi kiếm khách). Yun ngồi cùng 2 đệ, lúc này không có gì làm mới lôi vé ra coi, mẹ ơi, vé thì nhàu nát, giá tiền 30 tệ thì đúng giá ghi trên vé rồi, cơ mà không thấy để giờ xe chạy như 2 vé xe đò mua từng mua trước đó. Yun nghĩ thầm, có khi nào nó cho ngồi chờ gom tới đủ khách mới đi không, lỡ không có khách ngồi tới tối chắc. Thật là ma quỷ mà. Yun đi kiếm thím 2 áo hồng, hỏi mấy giờ xe chạy, tao có phải chờ lâu không đó. Thím bảo chút xe tới là chạy liền. Chút của thím 2 cũng phải hơn 1h đồng hồ sau xe mới về, sàng đi sàng lại nữa mới chạy.
Đường đi từ Cát Thủ đến Phù Dung là thôn quê vắng vẻ, view nhiều chỗ hơi bị đẹp. Tới hơn 3h chiều thì cũng đến bến xe Phù Dung, là một bến xe khá tồi tàn, không có xe bus đi vô cổ trấn, tụi Yun phải bắt taxi. Có nhóm người đi cùng tụi Yun tới cũng đang trả giá với taxi. Taxi ở đây nói thách kinh khủng, đòi 80 tệ nhóm 4 người đó đi vào cổ trấn. Yun tính đi chung share tiền nhưng mấy chị 2 nhóm đó cũng chảnh chẹ không thèm trả lời nên Yun thôi luôn. Nhắm tình hình ở trong bến xe thể nào cũng còn bị bắt nạt dài dài, Yun dẫn 2 đệ ra khỏi ngoài bến xe, để hi vọng có taxi chạy ngang qua chào giá sẽ rẻ hơn được chút. Đi ra khỏi bến xe chút có taxi chạy tới chào mời, giá 60 tệ, trên xe đã có 1 nhóm người ngồi trước đó, Yun từ chối không đi, lão taxi hạ giá dần xuống 20 tệ, Yun vẫn không đi, trả giá 15 tệ thui. Thế là ông ta chạy thẳng luôn. Ông đệ V của Yun lại giở chứng càu nhàu, bảo tiết kiệm vài đồng bắt ông ta đi bộ cực thân. Yun nghe xong bực mình vô cùng, những lúc khó khăn ông ta rất hay phá đám, khiến Yun mang cảm xúc tiêu cực vô cùng. Yun làm lơ câu nói ông ta (nhưng nghĩ thầm, sau này đừng theo tớ nữa nhé, có ngon thì tự mà đi chơi) và tiếp tục đi. Lát sau có chiếc taxi khác chạy tới, Yun cũng trả giá và tài xế đồng ý rước 3 người với giá 15 tệ, thế là Yun lên xe, trên xe cũng có 2 khách ngồi trước rồi. Thực ra từ bến xe vào cổ trấn không xa, khoảng 2km thôi, nhưng đám taxi ở đây lưu manh phải biết. Yun không sợ đám taxi lưu manh, mà chỉ sợ cái ông đệ chứng kia chuyên đâm sau lưng mình mọi lúc có thể. Có câu: "không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò", ông đệ này tuy không ngu trong vụ học hành, nhưng cách ứng xử cực tệ, điểm trừ của ông ta đó.
Tới được Phù Dung trấn thì bụi mù mịt, kẹt xe nữa chớ. Cái trấn nhỏ xíu, mà xe nườm nượp đi vào. Phù Dung trấn có bán vé cổng, khác với Phượng Hoàng vào tự do. Yun tới quầy vé, nghiên cứu giá. Có nhiều loại vé khác nhau, Yun chỉ tính mua vé loại rẻ nhất khoảng 90 tệ để vào tham quan cơ bản nhất thôi, mấy vé khác toàn hơn trăm tệ không hà. Tuy nhiên, nhìn màu mua vé vào trong, lỡ khách sạn trong đó mắc quá thì tối nay sẽ ngủ đâu? cho nên Yun đã không mua vé vội mà đi loanh quanh bên ngoài tìm nhà nghỉ trước, tính sẽ qua đêm ở nơi này 1 tối. Đồ đạc vác trên lưng nặng, đi miết không thấy có nhà nghỉ khách sản gì cả, lùng sục hết các con hẻm gần như không có luôn. Yun thấy ngạc nhiên vô cùng, mới chạy vào một quán hỏi, chị này nhiệt tình, bảo thằng em dắt đi tới 1 cái khách sạn gần đó. Đây là một khách sạn hạng sang, giá phòng 400 tệ/ đêm. Mới nghe là hết hồn, Yun từ chối không ở, tự đi kiếm tiếp. Một vài tiệm tạp hóa có để bảng quảng cáo phòng cho thuê, nhưng vào hỏi mới biết không phải chỗ đó cho thuê phòng, mà họ chỉ là chỗ môi giới, họ kêu một ai đó dắt bạn đi đâu đó tít mù coi nữa. Yun cảm thấy khá thất vọng vì cái cổ trấn kì quái quỷ ma này, toàn một bọn cò chuyên tính lừa tiền hoặc chém đẹp khách. Đi miết theo con đường chính thì tới một trạm gác, thấy có để phòng cho thuê bên trong nên Yun tính tới hỏi, ai dè bị bảo vệ chặn lại hỏi vé đâu. Không có vé cổng Phù Dung thì không được đi tiếp nữa. Yun nói tụi tao đang tính đi kiếm phòng trước, thế là bọn họ bắt đi ngược trở lại. Cảm giác lúc đó là thất vọng hoàn toàn về cái cổ trấn này, chỗ chỗ đang xây dựng, khói bụi mù mịt, phòng ốc cho thuê không có. Giá vé cổng 1 ngày mà cũng đắt quá trời.
Cuối cùng Yun lấy hết kiên nhẫn đi vào 1 chỗ có đề bảng cho thuê phòng, vào hỏi thì gặp một bánh bèo. Bánh bèo vô cùng ngạc nhiên, hỏi thuê phòng ở đây hay Trương Gia Giới. Yun nói là thuê ở cổ trấn này. Bánh bèo sau cơn chưng hửng, biết là tụi Yun hiểu lầm, cái bảng cho thuê phòng phía trước chỉ là chưng quảng cáo cho một chỗ khác (điểm Yun ghét nhất ở Phù Dung Trấn là cái kiểu treo đầu dê bán thịt chó này). Yun cũng nói qua nói lại với bánh bèo là muốn ngủ lại 1 đêm, cơ mà không thấy chỗ nào cho thuê phòng. Bánh bèo nói có một chỗ của người quen, nếu muốn thuê cô ta sẽ dẫn đi. Yun hỏi mắc không thì cô ta bảo không mắc. Bánh bèo cũng nhiệt tình, dẫn đi loanh quanh mấy con đường ngoằn ngoèo như rắn lượn thì tới một khách sạn khá to. Hỏi ra thì khách sạn hết phòng, giá phòng cũng khoảng 400 tệ / đêm (không mắc của bánh bèo là 400 tệ/ phòng đó nha, gần 1tr5 rồi đó). Vì hết phòng nên bánh bèo gọi điện thoại với cha của cô ta, nói có khách thuê mà hết phòng rồi, cha cô ấy có giúp được gì không. Sau đó bánh bèo quay sang nói với Yun là cha cô ấy sẽ đánh xe chở tụi Yun đi ra xa khu này 1 chút thuê phòng, giá sẽ rẻ hơn, khoảng 300 tệ/ đêm thôi. Còn nếu tụi Yun đã vào cổng, thì trong đó phòng từ 500 tệ/ đêm trở lên chứ không thể rẻ hơn. Yun nghe xong mà hoảng hồn. Một cái trấn ở nơi khỉ ho cò gáy, bụi bay mù mịt vì xây dựng lởm chởm, đường xá cơ sở hạ tầng chưa hoàn thiện, mà ngủ một đêm từ 500 tệ trở lên. Tính ăn cướp à? Cuối cùng Yun từ chối đi kiếm phòng tiếp và cảm ơn bánh bèo đã giúp đỡ. Hai đệ cũng không còn hào hứng với Phù Dung sau khi nghe báo giá phòng nữa, và cũng may là chưa mua vé cổng. Chứ mua vé rồi mà xách đồ vô trấn chơi cũng mỏi lưng lắm chứ không dễ dàng gì. Cả nhóm quyết định rút lui có trật tự, nhân lúc những chiếc xe taxi ra khỏi trấn trống người, tụi Yun vẫy một chiếc về lại bến xe luôn, lão đệ kịp mua mấy cái bánh lá ngải trong trấn để lát ăn lót dạ, Yun chụp 1 tấm ảnh cổng vào xiên vẹo trong sự hối thúc của tài xế kêu lên xe. Một cái trấn trời đánh. Sau này đệ D lên coi một số review của người đã đi, mới biết trong trấn cũng nhỏ xíu, đi quanh cái thác nước chưa tới 2h đồng hồ là hết cái trấn chứ không có gì hay ho nữa. Nhóm Yun xui mà may.
Không đi không biết Phù Dung
Đi rồi mới biết chỉ Phù (mỏ) chẳng Dung (nhan)
Cổng vào Phù Dung trấn khá xô bồ và đông ngẹt người |
Đường đi vào trấn có một cây cầu bắc ngang |
Bánh ngải 5 tệ/ 3 cái bán tại Phù Dung |
Về lại bến xe Phù Dung, như đã than thở ở mấy đoạn trên, là một cái bến xe tồi tàn le que vào chiếc xe thôi. Xe nào xe nấy cũ kĩ từ thời Mao Trạch Đông còn để lại. Bến xe này có một cái quầy bán vé và 1 cái nhà chờ nho nhỏ. Quầy bán vé không có nhân viên, mặt kiếng bám 1 lớp vụi dày chứng tỏ đã lâu không còn sử dụng, vào nhà chờ thấy một nhóm nhân viên (chắc là người trông coi bến xe) đang ngồi cởi trần đánh bài, nền nhà cáu bẩn nhếch nhác, nhà vệ sinh có cửa mà cũng như không có, bẩn thỉu vô cùng. Yun hỏi một phụ nữ xe đi Trương Gia Giới, thím ta bảo ngồi chờ đi, xe tới thím ta kêu. Trong nhà chờ cũng có những hành khách đang chờ xe, tất cả đều nhếch nhác luộm thuộm khó tin. Ông đệ chứng đi loanh quanh cái bến xe con con, xong về thông báo nói với Yun là 5h xe mới tới, Yun hỏi sao biết thì lão đệ bảo có ghi biển ngoài kia (lão đệ chứng tuy không nói được tiếng Hoa nhưng lão có thể đọc được chữ). Yun tò mò chạy ra coi thì đúng là tuyến Trương Gia Giới ngày chỉ có 2 chuyến xe, chuyến thứ nhất chạy vào buổi sáng (Yun không nhớ giờ, 6-7h gì đó), và chuyến thứ 2 chạy vào 17h chiều. Giả sử nếu bạn không biết mà ra vào buổi trưa thì trúng mánh, chờ xe mỏi cổ luôn. May cho nhóm Yun không ở lại Phù Dung, chứ ở lại trưa mai mò ra bến xe lại ăn đạn tiếp. Một trong những quyết định sáng suốt nhất là đã không mua vé cổng Phù Dung trước khi thuê phòng, sau đó sáng suốt không ở lại, và nhờ thế về Trương Gia Giới sớm được một ngày. Còn nếu ngay từ đầu bỏ qua Phù Dung trong lịch trình, thì sẽ có tâm lí lúc nào cũng mơ mộng cái chốn đó mà tặc lưỡi tiếc vì chưa được đi. Thôi kệ, ít nhất mò tới chứng kiến tận mắt, rồi từ bỏ ý định sẽ dễ hơn. Bạn nào không tin cứ đi thử nhé, Yun không cản đâu :) Đẹp lắm đó.
Ảnh Phù Dung trấn từ internet |
Gần tới Trương Gia Giới, bác ta dừng nghỉ 5ph cho khách đi vệ sinh, bác ta xuống xe hút thuốc. Yun nhân cơ hội nhảy xuống xe, hỏi thăm: "Đại ca, xe anh lát có đi ngang qua trạm xe lửa không? Em muốn xuống trạm xe lửa Trương Gia Giới". Mở ngoặc chút là Yun hay gọi các bác tài là đại ca, để nịnh nọt cho được việc, Yun để ý thấy các bác tài được Yun gọi đại ca thì đầu bò bứu cỡ nào cũng rất hay nhẹ giọng với Yun. Hồi ở Nga Mi cũng thế, nhờ cái vẻ mặt xinh đẹp với giọng dễ thương gọi một bác tài là đại ca, được bác ta hỏi han rồi chỉ tường tận cách đi cung đường tham quan núi Nga Mi đó nhé. Thông thường người ta hay gọi các bác tài là sư phụ. Bác tài rít một hơi thuốc rồi bảo Yun lên xe đi, xe có tới Trạm xe lửa. Thế là Yun yên tâm ngồi trên xe tới bến. Xuống bến, bác tài còn chỉ cho Yun cách đi bộ tới trạm xe lửa nữa cơ, bến xe thực ra cũng gần trạm xe lửa, nhưng khác với một bến xe khác đi Vũ Lăng Nguyên. Bến xe đi Vũ Lăng Nguyên đối diện trạm xe lửa luôn, còn bến này phải đi bộ một đoạn ngắn mới tới. Thực ra Yun hỏi ga xe lửa cho biết chỗ thôi, chứ giờ đó cũng 7h tối rồi ai mà bán vé nữa, Yun nói với 2 đệ là tính kiếm một nhà nghỉ gần ga ngủ lại, sáng mai qua ga mua vé xe lửa xong cho an tâm mới đi Vũ Lăng Nguyên chơi, chứ giờ đó đi Vũ Lăng Nguyên còn kịp, cơ mà mắc công phải quay về đây mua vé xe lửa đi Quảng Châu.
View gần bến xe, cáp lên Thiên Môn Sơn |
Cho 2 đệ đi rồi ngồi ngắm trời ngắm đất vẩn vơ, lâu không thấy thím 2 trở lại, có 1 cha nội cũng đi xe đạp điện tới ngoắc Yun lên xe, nhưng Yun trừng mắt nhìn lão ta, nghĩ: Nếu thím ta cho người khác tới rước chăng nữa Yun nhất định cũng không lên xe. Yun bắt đầu hối hận vì để 2 ông đệ của mình đi, hai ông con tiếng tàu thì không biết nói, lỡ có chuyện gì 2 chú phải làm sao đây. Từ nào giờ đi đâu 3 chị em cũng dính chết nhau, lúc nào Yun cũng phải để 2 ông con trong tầm mắt mới yên tâm, vì có 1 ông con rất hay sinh sự, trừ lúc đi vệ sinh hoặc đôi lúc trong ga tàu ông đệ chứng V giở thói hâm hâm đi loanh quanh trong ga thôi. Mãi thím Xuân béo cũng quay lại, cười lởi xởi với Yun: "Người đẹp chờ lâu không?". Yun đi TQ hay được nhiều người gọi là người đẹp lắm nhé, có lần nói với 2 ông đệ vụ này, 2 chú phũ tới mức bảo thẳng: "không gọi chị người đẹp thì chị đâu có thuê phòng của người ta, giả vờ thôi mà chị tin sái cổ". Bạn đọc có thấy phẫn nộ dùm Yun không? Yun bảo với thím Xuân béo là sao đi lâu thế, chắc nhà mày xa lắm hả. Tao nói trước là xa tao không ở đâu đó, mai tao ra ga sớm. Thím 2 bảo không xa đâu, tại mày chờ đợi nên thấy lâu thôi. Thế rồi thím chở Yun đi cả cây số, quẹo vào 1 con hẻm cụt, tới nơi thấy 2 ông đệ đang lóc ngóc ngồi ở sofa phòng khách chờ Yun. Yun trả tiền phòng rồi mang đồ lên, khách sạn không cần cọc trước. Thím 2 nói nếu không biết chỗ đi ăn, lát thím dẫn đi cho, rồi chỉ tay về hướng chợ. Yun bảo không cần, tao thích tự đi hơn. Sau đó Yun nói thêm nếu ở chỗ mày được, sau này tao có bạn Việt Nam qua tao lại giới thiệu, thím cám ơn Yun rồi lại xách xe đi đâu đó. Phòng có 3 giường nên mỗi người được 1 giường thoải mái, 2 ông đệ chiếm 2 giường cạnh tường, thành ra Yun còn giường giữa, thấy dễ bắt nạt đệ D nên Yun đuổi đệ D qua giường chính giữa, Yun ngủ góc cho sướng, kakakaka. Đệ D dễ bắt nạt nên Yun đề nghị gì hầu như là được ngay. Có hôm trời khuya rồi thấy đệ ấy đang nằm trên giường, Yun bảo đệ ấy dậy đi nấu nước, cho sáng mai có nước nguội uống là đệ ấy làm liền, chứ như ông đệ chứng V mà nhờ lúc đó thì hơi bị khó, kaka. Em ấy đáng yêu đến nghẹn ngào vậy đó, nhưng mà những thứ đáng yêu thì không phải là của Yun nhé, keke, Yun chỉ biết than trời sao không sinh muộn 10 năm cho chắc cú, kaka (đùa thôi).
Yun để lại thông tin số dt trên card visit, bạn nào muốn ở nhà nghỉ của thím Xuân béo thì gọi liên hệ nhé, nói chung thím dễ tính, kì kèo trả giá được. Không chừng vừa ra khỏi ga tàu/xe là bạn thấy thím ấy chạy xe đạp điện tàn tàn đi tìm khách rồi đó, mặt thím mập mạp, dễ mến. Nhà nghỉ thím cũng không xa ga quá đâu, chịu khó đi bộ chút thôi, coi như vừa đi vừa ngắm cảnh. Điểm trừ là thím không biết tiếng Anh, nếu bạn mù tiếng Trung thì nên kiếm Youth hostel mà ở cho tiện, riêng Yun thì Yun thích ở mấy cái nhà nghỉ kiểu địa phương thế này, cảm giác đó nó lạ lắm, có chút thích thú, tuy rằng nhà nghỉ của thím không phải đẹp sanh chảnh.
Card visit nhà nghỉ của thím 2 cho Yun |
Tắm rửa xong mấy chị em mò ra khu chợ gần đó ăn tối, lúc ra khỏi khách sạn thấy thím 2 chở thêm 1 con cừu khác về nữa, chắc lại ra bến xe và dụ được thằng nhóc con này về, như bọn Yun cũng bị thím dụ mà. Trước khi đi ăn tụi Yun cũng đảo 1 vòng quanh chợ, thấy trái cây ngon nên cũng mua khá nhiều về, đang mùa đào nên ăn đào rất thích, ngoài đào đỏ tôn ngộ không còn có đào vàng nữa, loại nào cũng ngon. Ở TQ lâu ngày nên quen rồi, chỉ cho bạn một chiêu sống sót với mấy người bán hàng nè. Bạn tưởng bạn mù tiếng Trung là trả giá có thể giơ số bằng ngón tay hả? quên đi nha, bị lừa chết thì thôi đó. Giả sử người bán giơ 2 ngón tay hình chữ v ra rồi nói với bạn "pa khoai", bạn thấy 2 ngón tay tưởng 2 tệ thì cứ chờ mà ăn đạn đi nhé, 8 tệ đó. Chiêu khác, bạn hãy coi chừng số 4, số 7, và số 10, phát âm rất giống nhau, thậm chí người bán cố tình đánh lừa bạn, nói chệch đi, 4 tệ nhưng lát bảo 10 tệ hay 7 tệ. Yun học rất kĩ và thấy mình phát âm chuẩn rồi mà còn bị hớ đó. Nếu bạn không chắc họ nói bao nhiêu, kinh nghiệm là bạn cứ lấy giấy cứng viết ra trên 10 thẻ các số từ 1 đến 10 trước ở nhà rồi bỏ vào túi, nghe họ nói xong bạn giơ số ra xác nhận lại lần nữa cho chắc ăn. Khi trả giá Yun nghe rất kĩ, và xác nhận lại nhiều lần, vì cơ bản Yun cũng tự tin phần nói số của mình, gì chứ tính toán thì Yun nhanh lắm, keke. Tối đó Yun gọi 3 đĩa cơm chiên trứng, mỗi đĩa 7 tệ, ăn xong rồi đi về cùng với 1 bọc trái cây to nữa để tối về phòng có cái mà ăn.
Đó là một ngày tương đối gian nan trong hành trình này, chả tham quan được chỗ nào, mà toàn có nguy cơ bị lừa hoặc mắc bẫy tại mọi nơi. Tuy nhiên, cuối cùng cho đến giờ phút đó, mọi thứ vẫn ổn và chưa bị gì nghiêm trọng cả, trừ một vài đồng nhỏ lẻ bị lừa do sơ xuất trong lúc trả giá thì nhìn chung cách xử lí tình huống tương đối tốt và nhịp nhàng. Giá vé xe từ Phượng Hoàng về Trương Gia Giới theo cung của bọn Yun đi là: 25+30+30 = 85 tệ, không biết nếu đi thẳng không chuyển xe thì có rẻ hơn không? Bạn nào đi rồi cho Yun biết với nhé. Một lời khuyên chân thành là bạn đi tự túc không nói được tiếng Trung thì nên bỏ qua cái cung đường lắt léo này mà nên đi thẳng, vì nó quá local luôn đó. Yun tạm khép nhật kí đường dài tại đây, mời bạn đón đọc kì tiếp theo trong vài ngày tới.