Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2018

Em út


Em út lúc tốt nghiệp mẫu giáo, mắt to, môi hồng, da trắng. Ngày xưa út rất dễ thương, giờ đỡ rồi. Mỗi lần giữ em là cứ sợ người khác bắt cóc. Một hôm 3 chị em chạy ra đường chơi, có thím kia đi làm đồng về thấy út. Bảo phải bắt thằng này mới được. Mình sợ hết hồn, cố lôi thằng nhỏ về, còn mặt út tỉnh queo, lì lì.

Tiện nói vụ sợ em bị bắt cóc, mình bà tám kể luôn chuyện hồi nhỏ. Số là mùa hè năm lớp 2, mình nghỉ hè vô rẫy coi 2 đứa em cho ba má đi gặt lúa. Nhà trong rẫy cách ruộng lúa cũng xa, phải nửa cây số. Mẹ dặn ở nhà coi em, có người lạ tới nếu không biết ai thì không để người ta bắt em đi. Lúc đó út 2 tuổi và em giữa 4 tuổi. Ba chị em ở nhà cũng chơi với nhau, mình canh không cho 2 đứa nó chạy tới miệng giếng, vì sợ nhất là lọt xuống giếng mà không có người lớn ở nhà thì rất nguy. Được cái 2 em cũng ngoan, biết nghe lời, thỉnh thoảng chúng nổi cơn đứng miệng giếng ngó thì mình quạt cho 1 trận. Nói thêm nhà mình trong rẫy, không hề gần nhà hàng xóm, cách hàng xóm tới mấy mẫu ruộng hoặc rẫy. Giờ mà có đất như vậy là thành đại gia rồi . Một ngày nọ, đang ngồi trong nhà thì có một ông già trạc ngũ tuần chống cây gậy tới hỏi: Có ai ở nhà không? Mình nhìn thấy ông ta lạ vô cùng, chưa gặp bao giờ. Mà trong thâm sơn cùng cốc như thế xuất hiện kẻ lạ mặt thì là chuyện không bình thường. Nhớ lời mẹ dặn, mình tập hợp 2 đứa em lại, vào trong tủ chén lặng lẽ bỏ con dao con (loại gọt trái cây) trong người và kéo 2 em đi thụt lùi vào cửa sau nhà. Nói nhỏ vô tai bọn nó là khi nào chị kêu chạy là phải chạy theo chị. Hai đứa nó còn nhỏ, không hiểu có hiểu gì không nhưng miễn cưỡng đi theo mình. Người đàn ông lại cất tiếng hỏi thêm lần nữa: Có ai ở nhà không?. Lần này thì mình đã ra tới cửa sau, mình hô 2 đứa em chạy về phía ruộng (phải nhấn mạnh là rất xa). Khổ nổi thằng út giở chứng, nó ko chạy theo mình mà cho người đàn ông lạ đó sờ đầu. Từng nghe kể bắt cóc hay sờ đầu trẻ em nên mình càng hoảng, kêu hoài út không còn nghe lời như mọi khi. Mình nghĩ nếu để ông ta bắt 1 nút cả 3 bỏ vào bao đem bán thì coi như tiêu. Đường ra khỏi nhà mình chỉ có 2 hướng, một đi theo hướng ruộng sẽ đụng ba mẹ mình, 2 là đi theo đường mòn. Nếu mình chạy kịp ra ruộng thì sẽ nói các chú chạy ra chỗ đường mòn chặn lại. Chỉ kịp quyết định tới đó, thôi cái thằng lì nó không nghe mình thì ít nhất giữ dc mạng 2 đứa còn tốt hơn cả 3 bị tóm vô bao, mình lôi thằng em giữa chạy thục mạng về phía ruộng, em mình mệt nó la làng, phải động viên nó là vì cứu đứa nhỏ nên nó chạy nhanh lên, không ông bắt cóc mà rượt kịp là tóm cả nó luôn đó. Nó cũng sợ nên ráng chạy theo, khi đi được 1/3 đoạn đường ngang cái ao (em giữa mình rất thích ao và giếng), tới lượt ông giữa giở chứng, đòi coi cá, không chịu đi tiếp. Mình nói nếu không chạy nhanh báo kịp, em út sẽ bị mất mạng, nếu ông bắt cóc mà tóm được nó ra khỏi chỗ đường mòn là không còn cơ hội gặp út nữa. Thế là em giữa tấp tểnh đôi chân ngắn, vừa đi vừa té chạy theo mình. Đường đi không bằng phẳng, toàn đồi đá, qua hết đồi đá là đám ruộng mới gặt, nước xâm xấp tới đầu gối của mình, một đứa con nít 7 tuổi. Xem chứng không thể chờ em giữa nữa, và 2 chị em chạy cũng đã khá xa, nên mình nghĩ bắt cóc không dám rượt theo nữa (nghĩ thầm lão ta tóm được út là nhanh chân đi mất dạng rồi) Mình nói em giữa đi từ từ, còn mình phải chạy thật nhanh để ba và các chú chận chỗ đường cái lại. Mình chạy như bay, lúc đó ruộng có nước, nó lún chứ không phải là chạy ào ào được, chưa kể nhìn xuống nước ruộng thấy bầu trời bao la, nên cứ có cảm giác lọt xuống bầu trời sâu không đáy khiên mình chóng mặt. Nhưng không hiểu sao lúc đó chạy nhanh ghê, phóng hết tốc lực. Mới gặp đám cắt lúa xa xa, mình đã hét to: Ba má ơi, bắt cóc bắt út đi rồi. Ba mình vừa nghe, đang ôm bó lúa, quăng xuống chạy thục mạng về nhà, một vài chú ra đường cái hòng đón đầu cái lão bắt cóc kia. Ba mình chỉ cao 1m6, nhưng đối với mình lúc đó ba có đôi chân thật dài, ba chạy nhanh lắm, chạy 1 hơi về. Mẹ mình nghe được bắt cóc bắt em thì té ngay xuống ruộng, chân run không đi nổi nữa. Mình khóc bù lu bù loa, chạy theo ba về, đi qua đám ruộng thấy em giữa đang ngồi ngay hòn đá chờ mình (đã hông, ông ta chân ngắn nên nghỉ mệt đó mà), mình dẫn em giữa về, đi giữa đường chú ta cứ đòi hái hoa này hoa kia không chịu về. Mình phải dỗ ngọt là về xem út thế nào, chắc ba không rượt kịp ông bắt cóc rồi. 

Đoạn kết của câu chuyện bắt cóc: Khi mình về tới nơi thì thấy ba và út, mừng quá, nghĩ chắc ông bắt cóc chạy mất dép rồi thì ông ta lù lù xuất hiện. Hóa ra cái ông mà mình tưởng bắt cóc ấy chính là ông mai (ông mai là người mai mối cho bố và mẹ lấy nhau, thời đó không tự do yêu đương như giờ, muốn cưới hỏi phải thông qua ông mai) Mình và em giữa đi học xa nhà, ở với bà nội nên chưa thấy ông mai qua bao giờ, nhưng út đã được thấy một lần nên nó không sợ, mà mới có 2 tuổi nên út không diễn tả được ý của mình nên mình không biết nó có "quen biết" với ông mai. Hôm đó cả nhà được phen hú vía, không gặt hái gì nữa cả, mình cũng sợ xanh mặt. Tuy nhiên mình cũng không bị bố mẹ la, vì đề phòng vậy cũng là chính đáng. ai kêu ông mai xuất hiện nơi thâm sơn cùng cốc làm chi nè. Lưu kỉ niệm ở đây, để sau này già đi đãng trí có quên thì nhớ lại. Tới giờ gần 30 năm mà mình không hề quên chi tiết nào. Nếu hôm đó không phải ông mai mà là bắt cóc thật, không biết út nhà mình ra sao nữa. Chắc nếu út bị bắt cóc thật mình sẽ hối hận suốt đời vì không giữ dc em. Nhà nào có con nít thì cũng nên dạy con từ nhỏ đề phòng người lạ nhé, thà nhìn nhầm còn hơn bị bắt cóc thiệt.
Em út ( bé trai cầm phần thưởng)


Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2018

Chuyện mượn tiền


Mình là người nghiêm khắc trong vấn đề tiền bạc. Từ lúc còn nhỏ đã có cái tính, dù thiếu bạn mình 500 đồng gửi xe đạp mình cũng sẽ nhớ trả cho bằng được. Ngược lại nếu ai thiếu mình mình cũng đòi cho bằng được. Hồi nhỏ nhà rất nghèo, bố mẹ tiết kiệm từng đồng cho học, mình ăn bám bố mẹ nên mình cũng không thể để những kẻ mượn tiền mình nhởn nhơ quỵt tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ nuôi mình được. Hễ thiếu dai là mình đòi. Mà đã để mình đòi thì k thể thoát vụ trả nợ được, mình có 1001 chiêu đòi nợ từ sơ cấp tới nâng cao buộc con nợ phải trả.

Lớn lên, đi làm, tự kiếm ra tiền, mình vẫn giữ thói quen ngày xưa 1 nửa. Nghĩa là dù có thiếu ai 500 đồng mình vẫn trả, tiền càng ít càng trả nhanh vì sợ để lâu quên mất. Hôm nọ không có tiền lẻ thiếu 2k cô bán xoài hôm sau mình cũng mang trả ngay. Tuy nhiên, mình không còn đi đòi nợ các con nợ của mình nữa. Vì mình nghĩ rằng, đây là tiền mình làm ra, nếu mất cũng k cắn rứt như tiền bố mẹ cày cuốc trên đồng đưa cho mình khi xưa. Mình ở gần 1 xóm trọ đa phần là công nhân, ra vô thỉnh thoảng họ vẫn chào mình bắt chuyện làm quen. Thỉnh thoảng họ kẹt tiền cũng mượn đỡ vài trăm xài tạm hứa lãnh lương trả. Có người tới tháng trả ngay, có người mượn dc thời gian dọn nhà đi đâu mất và xù luôn. Có người mượn 2 năm sau mới trả. Dù họ trả hay khônh, mình vẫn không đòi. Không phải vì mình giàu, dư tiền cho mượn mà chỉ là mình nghĩ có thể đang lúc họ gặp khó khăn, giúp dc họ cũng là tích đức cho mình, còn việc họ trả hay không là chuyện của họ, nếu họ có tiền họ đã trả rồi, nếu k có thì đòi cũng vô ích, còn nếu họ muốn xù nợ cho xù luôn, và cũng là lúc mình có thể định giá được con người họ giá nhiêu, bằng số tiền mượn mình chẳng hạn. Đa phần những người mình cho mượn họ toàn là công nhân nghèo, sớm hay muộn họ cũng tự mang tới trả. Duy có lần, có người quen khá giả đàng hoàng nhờ mình đi phong bì đám cưới dùm rồi vờ quên luôn, từ đó mình không bao giờ giao du với loại đó nữa, dù không bao giờ đòi. Không phải mình trọng đồng tiền nhưng mình quan niệm, nhìn thái độ mượn tiền của 1ng cũng có những hiểu biết đắt giá về người đó.

Hôm nay tự dưng một chị hàng xóm mang tiền qua trả sau khi mượn tiền cũng khá lâu và dọn đi chỗ khác cách đây mấy tháng rồi. Chị bảo cám ơn vì đã giúp chị khi khó khăn, con nằm bệnh viện. Mình chỉ cười bảo không có gì, vì cũng có những lúc mình cần nhận sự giúp đỡ của người khác như chị ấy mà thôi.