Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Thanh mai trúc mã (3)


3. Những kỉ niệm đầu đời

Đúng như thằng bạn cùng xóm với tôi dự đoán, mới học được một tuần cô toán lại vội vã cho chúng tôi loại đội tuyển, lần này từ 10 người sẽ loại 4, lấy 6 người. Hai đứa cùng xóm với tôi và 2 đứa khu A,B nào đấy bị loại, do mới học được một tuần nên tôi chưa kịp làm quen hết. Hồi nhỏ tôi nhát gan lắm, không chủ động chơi với bạn bè. Còn 6 người nhưng cô toán lại cũng màn cũ, không công bố thứ hạng, chỉ chia 6 đứa thành 2 nhóm, nhóm đầu và nhóm sau. GR, DHT, và tôi thuộc nhóm đầu, 3 đứa còn lại nhóm sau. Tôi có hỏi điểm, cô không nói, chỉ cười với tôi:- "Em có khiếu học toán đấy, mới học một tuần mà tiến bộ rõ rệt, từ đậu vớt vươn lên nhóm đầu (Tôi lúc đó thầm nghĩ: "Cô đi gạt con nít nó cũng chả tin, cứ làm như ngủ một đêm tới sáng là giỏi toán được vậy, công sức tôi học kì cạch ở nhà cả năm đấy" nhưng lúc đó tôi chỉ im lặng). Tôi về nói với ba tôi là kì này tôi nằm trong 3 người đứng đầu của lớp, ba tôi cười khoái chí, động viên: "Ba biết ngay mà, vài lần thấy con giải mấy bài toán chọn nhiều khi người lớn còn giải không được, ba biết con có năng khiếu". Ba tôi cũng như tôi, cũng thắc mắc về thứ hạng xem cái thằng GR(*) và tôi ai cao hơn, nhưng vì tôi không biết nên chỉ còn cách cố gắng.

Một lần, cô giáo dạy bồi dưỡng bỗng nổi trận lôi đình lên (Đến giờ tôi vẫn không hiểu sao hôm đó cô toán lại nổi điên đến vậy). Vừa bước vào lớp cô bắt 6 đứa chúng tôi mang tập lên kiểm tra xem tình hình làm bài tập về nhà đến đâu. Lớp toán chỉ có 2 đứa con gái là tôi và một bạn nữ tên Th, còn lại là 4 tên con trai. Tôi và đám bạn run run cầm tập lên "trình" sư mẫu, vì thấy mặt cô hôm đó nghiêm nghị khác thường, linh cảm chuyện chẳng lành, tôi và thằng bạn DHT có biệt danh "Cá Đuối" để tập phía dưới cùng, còn lại 4 bạn khác để tập lên phía trên. DHT học chung lớp 5 với tôi, buổi chiều lại đụng nhau cốp cốp tại lớp chọn nên tôi cũng nói chuyện với DHT nhiều hơn một chút. Cô toán hình sự chấm bài xong, không nói không rằng gọi tên GR và cô bạn nữ tên Th lên (hai đứa này đứng nhất và nhì đội tuyển năm lớp 4 của cô toán), dùng chổi lông gà đập một trận thừa sống thiếu chết . Tôi rớt tim ra ngoài, nhìn sang bên cạnh DHT mặt cũng không còn giọt máu. Đập chán xem chừng hai đứa nó sắp xỉu cô gọi 2 đứa tiếp theo là Kh. và "D xù" lên, cũng đập cho vài gậy, nhưng hai thằng này có vẻ bị đòn nhẹ hơn nên không khóc, chỉ xoa xoa chân vào giờ ra chơi. Tới lượt tôi và DHT, chúng tôi thấy bọn kia nhếch nhác thế nên cũng chuẩn bị tinh thần ăn vài gậy, tay tôi run run. Cô toán với cái giọng thường ngày, hỏi tôi: - "Bài em giải đây à?". Tôi tưởng mình giải sai chỗ nào, trả lời rất nhỏ: -"Dạ". Cô không nói gì nữa, chấm cho tôi 9.5 điểm và DHT 9 điểm, rồi kêu chúng tôi mang tập về. Lúc này tôi nhìn sang DHT thấy cậu ta thở một hơi nhẹ nhàng, mồ hôi vẫn còn đổ trên trán. Tôi mỉm cười với cậu ấy, tôi cũng vừa trải qua một phen khiếp vía mà. 

Hình như cô toán bắt đầu chuyển sang quý tôi, tính cô thẳng như ruột ngựa, nóng tính đấy rồi lại quên đấy. Cô hay quảng cáo với gia đình cô về tôi hay sao ấy, mỗi lần tôi tới nhà cô học bồi dưỡng là ba mẹ cô biết cả tên tôi, thời điểm đó cô vẫn chưa có gia đình, nhưng tôi đoán là cô và thầy hiệu phó đang quen nhau. Vì sao tôi biết, tôi thấy cứ lâu lâu cô lại chạy lên văn phòng tám với thầy, mà tám toán chuyện đâu đẩu đâu đâu, tôi nghi ngay (trẻ con nhưng tôi rất hay quan sát đấy nhé). Có hôm học tới phần khác, thầy hiệu phó dạy chúng tôi, tuy chưa gặp tôi lần nào nhưng có lẽ do cô toán quảng cáo, thầy gọi ngay tên tôi: "Wei Yun, em vào đi" làm tôi một phen bất ngờ. Trong trường, dạy bồi dưỡng toán chỉ có cô toán và thầy hiệu phó mà thôi, và 2 vị ấy tha hồ làm mưa làm gió trong trường, bởi vì dạy chuyên có tính đặc thù, nếu ai ganh tị thì anh cứ thử dạy đi là các giáo viên khác bỏ của chạy lấy người ngay. Hơn nữa thầy hiệu phó là người có vị thế trong trường, lại là bạn trai cô toán thì ai dám bắt nạt cô kia chứ, cho nên cô toán kiêu ghê lắm. Tôi cũng tạo ấn tượng tốt với thầy hiệu phó khi lần đầu tiên thầy ra mấy bài tập thử chúng tôi thì tôi làm chút là ra ngay, còn lại các bạn tôi đều bí. Từ hôm đó mỗi lần thầy hỏi làm xong chưa là y như rằng hỏi tôi trước rồi cầm tập vở của tôi chấm. Tôi có một nhược điểm thuộc nhược điểm tối kị của dân toán: làm nhanh, ẩu, đoảng. Tôi chưa trả giá cho nhược điểm này thời trẻ thơ, nhưng bài học năm 18 tuổi cho cái tội tính ẩu của tôi làm cho lịch sử học hành của tôi bị một vết xước không cách nào xoá. Mỗi lần thấy tôi tính ẩu, ví dụ như thừa một số 0, 100 tôi viết thành 1000 chẳng hạn là thầy nhắc nhở tôi ngay, vì bước cuối cùng tính sai đáp số có thể bị trừ 1/2 số điểm đối với dân chuyên.

Sau một thời gian ngắn, tôi đã quen dần với lớp chọn của mình, sáng đi học bình thường trên trường, chung lớp với cậu bạn đẹp trai DHT - làm lớp trưởng, còn 4 đứa kia học khác lớp với tôi, chiều học chuyên cùng 5 đứa bạn, bọn họ cũng dần thân thiện với tôi, không kỳ thị khu C nữa. Cô toán thì cũng bỏ bớt những câu hỏi thuộc dạng kì cục đối với tôi rồi. Một kỉ niệm khác sau cái ngày GR và cô bạn tên Th bị ăn đòn nhừ tử, là chúng tôi chơi đá banh. Hôm đó cậu bạn tên Kh rủ tôi, GR, và cô bạn tên Th chơi đá banh. Chúng tôi chia làm 2 phe: Tôi và GR cùng một phe. Hai đứa con gái làm thủ môn, 2 thằng con trai có nhiệm vụ sút banh vào khung thành đồi phương. Cậu bạn GR thì yếu đuối, tôi thì lóng ngóng vụ bắt banh, bên kia ai cũng khôn ngoan và sẵn sàng chơi xấu bằng cách xô chúng tôi ngã nên cuối cùng đội tôi thua mười mấy trái mà chẳng có bàn thắng danh dự nào. Lúc đó mẹ cô toán quan sát chúng tôi chơi, thấy thế, liền chạy đến chụp lấy trái banh ném vào khung thành bên đội kia, ý là gỡ danh dự cho chúng tôi vì thấy chúng tôi thảm quá. Nghĩ đến kỉ niệm đó tôi vẫn còn ấn tượng. Từ ngày đó trực giác của tôi mách bảo rằng tôi và GR có vẻ như đã thân nhau theo một cách nào đấy. Tuy nhiên GR là dạng công tử bột, nên mang tiếng là thanh mai trúc mã với tôi, nhưng tới khi ra khỏi trường đại học, cậu ấy mới lần đầu mò đến nhà tôi chơi, còn DHT thì từ hồi lớp 5 đã trốn học đạp xe với một nhóm bạn về nhà tôi cách trường 10km để chơi và nấu nướng linh đình ở nhà tôi rồi. Lần đâu tiên gặp DHT, mẹ tôi khen cậu ấy xinh đẹp như con gái. Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt như thiên thần của cậu ấy lúc đó mỗi khi nhìn tôi. Đẹp ghê lắm, hồi bé tôi cũng hơi bị xinh, nên nghe mẹ tôi khen DHT, tôi ấm ức lắm.

Chúng tôi tới gần ngày thi HSG huyện thì bị bắt làm thêm một bài kiểm tra nữa, lần thi này không phải loại người mà là để xếp hạng (xem chừng cô toán không tránh được việc xếp hạng rồi). Sau đó cô cũng không thông báo điểm cho chúng tôi, mà gửi 6 bao thư mời họp phụ huynh cho chúng tôi mang về. Không biết mấy đứa khác thế nào, mỗi lần họp phụ huynh là tôi căng thẳng. Những năm trước tôi toàn đứng đầu khu C, chỉ cần học kì nào đó lỡ tụt xuống hạng nhì là mẹ tôi đánh ác tay ghê lắm, không cần biết lí lẽ. Ba tôi dù có bênh vực tôi cũng không ăn thua, nên lần này tôi nghĩ tôi không thoát khỏi trận đòn của mẹ. Mẹ đi họp mà tôi xanh như tàu lá chuối. Hôm đó đi họp về, mẹ mặt hung tợn, tôi đứng tim chờ ăn đòn, mà tôi ở đời sợ nhất là ăn đòn. Mẹ nghiêm nghị hỏi tôi: - "Con ăn học kiểu gì mà để đứng chót đội tuyển thế? Ở nhà có bắt con làm việc gì không? Tạo điều kiện cho con có thời gian học mà lại không chịu học, chuẩn bị ăn đòn đi". Tôi tuy sợ bị ăn đòn thật, nhưng nghĩ đến cái chức danh chót đội tuyển tôi không khỏi ấm ức, làm sao lại như thế được. Ba tôi đang nấu cơm nghe được như thế, tôi thấy vẻ thất vọng hiện lên gương mặt ông, nhưng ba tôi không bao giờ la mắng mà động viên: -" Không sao, con cứ bình tĩnh, nhất trường làm được gì, miễn là được đi thi vòng huyện rồi cho tụi nó rớt hạng lại cho ba". Mẹ tôi từ tốn ngồi xuống kể buổi họp phụ huynh hôm đó cho tôi  và ba tôi nghe. Mẹ bảo cô toán đọc danh sách học sinh xếp theo thứ tự như sau: Đầu tiên là “D xù”,cô bạn tên Th, bạn Kh, GR, DHT, rồi cuối cùng là tôi. Các phụ huynh có con em xếp thứ hạng đứng trước thì kiêu lắm, không thèm nói chuyện với mẹ tôi. Bố của DHT cũng là nông dân như gia đình tôi, nên mẹ tôi hôm đó chỉ nói chuyện với mỗi bố DHT, còn lại toàn là gia đình trí thức như bác sĩ, giáo viên…nên họ chỉ nhìn mẹ tôi bằng nửa con mắt. Đọc xong thấy các vị phụ huynh còn say trong chiến thắng, cô toán tuyên bố một câu sốc hàng: -“Tôi vừa đọc danh sách xếp hạng lớp chọn từ dưới đếm lên. Các vị phụ huynh giật mình và bắt đầu nhao nhác hỏi việc học hành của con mình. Cô toán còn tuyên bố một câu xanh rờn trước mọi người: -“ Tới thời điểm hiện giờ, chỉ có em Wei Yun là tình hình học tập rất ổn định, khả năng vào đội tuyển huyện rất cao, các em còn lại tôi không chắc ăn một em nào. Hiện Wei Yun là mũi nhọn của đội toán”. Mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên và khỏi nói bà rất vui, nhưng kết quả là lúc về nhà bà lại hù doạ tôi một phen xanh mặt. Ba tôi nghe xong câu chuyện, ông hớn hở vô cùng. Ông nói ngay với tôi:- “Ôi,hoá ra thủ lĩnh khu C mới là người đứng nhất, chứ không phải cái thằng GR kia”. Nói rồi ông vỗ vỗ vai tôi lúc đó còn chưa hoàn hồn vì đang chuẩn bị tinh thần ăn đòn. Mẹ tôi đùa cũng ác thật, ác ngang cô toán  :)

Tôi hạnh phúc với kết quả đó chưa đầy năm phút thì chợt nghĩ: -" Thôi chết GR rồi, kì này cậu ấy tụt xuống hạng 3 không biết có sao không nữa, năm ngoái cậu ấy nhất mà". Nghĩ tới việc cậu ấy bị ba cho một trận no đòn thì tôi không còn vui vẻ gì nữa, hôm sau gặp cậu ấy tôi có hỏi là cậu ấy có bị ăn đòn không, cậu ấy chỉ cười buồn: - "Hôm qua bố tớ mắng cho một trận nên thân". Tôi thấy áy náy vô cùng, nếu mẹ tôi không đánh ác tay, tôi cũng nhắm mắt nhường cái vị trí nhất cho cậu ấy cho xong. Tính tôi kì thật, chỉ thích buôn dưa chứ cũng chẳng màng đến cái vị trí ấy.

(*) GR không phải là tên thật của hắn đâu, mà viết tắt của từ "Gà rù" nick tôi tự đặt cho hắn, lúc giải toán hắn cứ rù rù như gà sắp bị bệnh ấy :)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét